Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

THƯƠNG LẮM NHỮNG BÓNG ÁO VÀNG

Mỗi ngày xem báo, chúng ta lại thấy biết bao vụ tai nạn giao thông thương tâm, biết bao vụ “xe điên” đâm liên hoàn. Những buổi tan tầm chúng ta lại mắc cứng giữa dòng xe chen chúc, bụi bặm. Những lúc như thế, hẳn bao giờ cũng thấy xuất hiện bóng áo vàng quen thuộc của những chiến sĩ cảnh sát giao thông. Tôi không biết các bạn nghĩ gì, còn tôi thì thầm cám ơn họ.



Những buổi sáng sớm, thành Vinh vừa thức giấc, mọi người nhộn nhịp bắt đầu một ngày mới. Nhưng với những chiến sĩ cảnh sát giao thông, một ngày của họ bắt đầu sớm hơn như thế rất nhiều. Khi chúng ta bước ra khỏi nhà, những bóng áo vàng đã tràn ngập khắp các ngả đường thành phố, hối hả phân luồng, quan sát, điều khiển giao thông.

Tôi yêu thành phố quê hương với những con đường rộng thênh thang thẳng tắp, với những hàng cây xinh xắn ngay hàng. Bóng áo vàng cũng thành một phần trong những cung đường của người dân thành phố. Thời gian gần đây, người thành Vinh đã hiểu thế nào là tắc đường. Những vòng xuyến hải quan, bưu điện; những ngã tư Lê Hồng Phong – Nguyễn Văn Cừ, Hải Thượng Lãn Ông – Tống Duy Tân giờ tan tầm người và xe chen nhau. Lúc ấy, hẳn một số người mới chợt nhớ ra và tự hỏi: “Cảnh sát giao thông đâu rồi?” Lúc đó người ta mới thấy cần lắm những bóng áo vàng.

Những anh cảnh sát giao thông, cô cảnh sát giao thông vẫn luôn ở đấy, bất kể ngày đông lạnh giá hay ngày hè gió Lào bỏng rát, bất kể nắng mưa giông bão, bất kể lễ Tết hay ngày thường, mặc cho nước da sạm đi vì nắng hay tím tái vì lạnh. Chắc chắn họ cũng có gia đình, cũng có những người chồng, người vợ mong ngóng ở nhà, cũng có những đứa con chờ ba mẹ tới đón. Họ cũng như chúng ta, rất muốn hối hả về nhà thật nhanh sau một ngày làm việc. Nhưng một khi đã chọn con đường gian nan này, họ đã tự nguyện hi sinh những lợi ích cá nhân để phục vụ cộng đồng.

Hẳn trong xã hội còn nhiều người lắm khi ác cảm với cảnh sát giao thông. Đặc thù nghề nghiệp cùng với những tiêu cực ở một số bộ phận đã làm xấu đi hình ảnh người chiến sĩ cảnh sát giao thông trong lòng nhiều người dân. Nhưng làm như thế có quá bất công với những người đã tận tụy, hết lòng phục vụ chúng ta. Liệu chúng ta đã bao giờ tự nhìn lại mình, nhìn lại ý thức chấp hành pháp luật khi tham gia giao thông của chính mình?

Tôi gọi họ là những chiến sĩ. Bởi họ thực sự là những chiến sĩ. Họ đang ngày ngày chiến đấu với căn bệnh thiếu ý thức của những người coi thường pháp luật, coi thường sức khỏe tính mạng của mình và người khác; họ phải chiến đấu với thời tiết, với điều kiện làm việc khắc nghiệt vất vả để hoàn thành nhiệm vụ; họ phải chiến đấu với những cám dỗ nghề nghiệp và họ còn phải chiến đấu với những cái nhìn thiếu thiện cảm, sự đánh giá lệch lạc, vơ đũa cả nắm của người dân. Mồ hôi, nước mắt đã rơi và máu cũng đã đổ. Hình ảnh những người chiến sĩ cảnh sát giao thông bị xe tải kéo lê trên đường, hi sinh khi đang làm nhiệm vụ khiến chúng ta không thể không xót xa.

Những tiêu cực nhất định phải loại bỏ, nhưng những công lao cũng cần được ghi nhận. Tôi muốn nói lời cám ơn tới những người chiến sĩ áo vàng đã không quản vất vả giữ bình yên trên những con đường. Và hành động thiết thực nhất để cám ơn họ, có lẽ chính là mỗi người chúng ta hãy nêu cao ý thức, trách nhiệm khi tham gia giao thông vì hạnh phúc của bản thân, gia đình và xã hội.

Minh Anh 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét